Hương lúa mùa gặt không đơn thuần là mùi hương của đất trời và mùa màng. Đó là biểu tượng tinh thần của người Việt – Nơi ký ức, tình thân, và niềm tự hào về lao động chân chất cùng hội tụ, khiến ai từng lớn lên giữa ruộng đồng cũng phải nao lòng mỗi độ lúa chín vàng.
- Chiếc võng – Nơi tuổi thơ tôi nằm ngủ yên
- Trang phục cung đình Huế – Hồi sinh giữa đời thường
- Khi tiếng ru mờ dần trong giấc ngủ trẻ thơ
Xem nhanh
Hương lúa mùa gặt – Miền ký ức thơm thảo của người Việt
Vào độ tháng Năm, tháng Sáu, khi những cánh đồng bắt đầu ngả vàng, hương lúa mùa gặt lại lặng lẽ bay lên theo từng làn gió, mang theo thông điệp của no ấm, bình yên và hạnh phúc. Thứ mùi hương dung dị ấy len vào trong gió; thấm vào da thịt, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, gợi lại bao ký ức thân thương nơi làng quê.
Ngày mùa về, cả cánh đồng như một bức tranh vàng óng ánh; điểm xuyết bóng người gặt lom khom, liềm lách cách chạm lúa, tiếng nói cười râm ran. Không khí lao động khẩn trương mà chan chứa niềm vui; bởi sau bao tháng ngày vất vả cày cấy, cuối cùng người nông dân cũng gặt hái thành quả.

Mùi hương lúa chín – Nét riêng không thể lẫn của đồng quê Việt
Tôi không bao giờ quên mùi thơm của lúa chín và rơm nếp. Mỗi lần đi ngang cánh đồng mùa gặt mùi hương thân thuộc lại lan tỏa – Hương của đất trời và ký ức. Ngày trước, gặt lúa xong, cả nhà tuốt bằng tay hay đập bằng cầu tre, cực mà vui. Giờ có máy tuốt, chỉ việc gom lúa, đỡ nhọc hơn. Dù vậy, hình ảnh xưa vẫn đọng mãi trong ký ức, thành mảnh ghép tuổi thơ không thể nào quên.
Mùa gặt về, đồng làng rực vàng, người người rộn ràng gặt hái, tiếng cười xen tiếng chim, tiếng gió, tạo nên bản nhạc đồng quê thanh bình. Lúa chín, rơm thơm, cơm dẻo – Kết tinh của mồ hôi, công sức và tình người. Người Việt bao đời luôn trân quý từng hạt gạo như trân trọng chính cuộc sống của mình.
“Ai ơi bưng bát cơm đầy…” – câu ca xưa còn vọng đến hôm nay
Lúa chín, rơm thơm, cơm dẻo –Tất cả là thành quả của mồ hôi, công sức và cả tấm lòng người nông dân. Người Việt từ bao đời nay vẫn trân trọng hạt gạo như trân trọng chính mạch sống của mình.
“Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.”
Không chỉ là lời răn dạy, câu ca dao ấy còn là cách người Việt giữ gìn và truyền lại truyền thống biết ơn – Với thiên nhiên, với tổ tiên và với công lao lao động.
Ngày nay, dù cuộc sống hiện đại thay đổi nhiều; nhưng ở các làng quê Bắc Bộ, miền Trung như Thái Bình, Nghệ An, Quảng Bình…, người dân vẫn giữ tập quán đụn rơm trước ngõ, phơi lúa trên sân gạch, coi đó là hồn vía của quê hương.

ai xa quê (Ảnh:internet ).
Hương lúa mùa gặt –Chiếc cầu nối quá khứ và hiện tại
Giữa guồng quay của thời đại công nghệ, có những đứa trẻ lớn lên chưa từng biết đến mùi rơm mới; chưa một lần được cùng người lớn ra đồng gặt lúa. Chính vì vậy; nhiều địa phương đã tổ chức cho học sinh trải nghiệm mùa gặt – Để thế hệ sau hiểu hơn về lao động; về bát cơm trên mâm, và về mảnh đất đã nuôi lớn bao đời người Việt.
Hương lúa mùa gặt không chỉ làm dịu đi cái nắng đầu hè; mà còn làm dịu tâm hồn những ai xa quê. Nó là chiếc cầu vô hình đưa con người trở lại với những buổi trưa hè nằm võng tre dưới mái rơm; nghe mẹ ru bằng câu hát ngọt lành, hay cảm nhận bàn tay thô ráp của cha đưa từng bao lúa về sân.
Hương của đất, của người, của lòng biết ơn
Có thể nói, hương lúa mùa gặt không chỉ là hương của mùa màng mà còn là mùi hương của tình thân, của tuổi thơ, của quê hương và lòng biết ơn sâu sắc. Dẫu có đi khắp bốn phương trời, người Việt vẫn luôn đau đáu nhớ về một mùa vàng óng; một mùi hương nồng nàn, và một thời tuổi nhỏ đầy ắp ký ức trong veo.
Hương lúa mùa gặt – Hơi thở đồng quê trong nắng hạ. Một làn hương thấm đẫm hồn quê, thấm cả đời người.