Chiếc võng buộc nơi hiên nhà năm ấy, đã đong đưa biết bao mùa gió mát, biết bao lời ru của bà và cả một vùng ký ức tuổi thơ ngọt lành. Giữa nhịp sống hiện đại hôm nay, hình ảnh chiếc võng dường như chỉ còn trong những giấc mơ hoài niệm, nhưng với tôi –Đó là nơi bình yên nhất mà tâm hồn từng trú ngụ.

Bến phà Bình – Dấu nối ký ức đôi bờ Chí Linh – Nam Sách

Áo Nhật Bình – Hồi sinh lễ nghi truyền thống

Bánh Cuốn Hải Dương Món ăn mộc mạc gợi nhớ tuổi thơ và văn hóa xứ Đông

Chiếc võng – Người bạn tri kỷ của tuổi thơ quê nhà

Tuổi thơ tôi có thể không dư dả vật chất, nhưng chưa bao giờ thiếu yêu thương. Và chiếc võng cũ sờn bạc ở hiên nhà chính là nơi chất chứa đầy ắp những yêu thương đó. Không phải ghế sofa êm ái hay giường đệm sang trọng, mà chính chiếc võng bằng vải thô bạc màu là nơi tôi nằm ngủ say giữa trưa hè, nghe tiếng bà ru ngọt ngào như đường mía lùi:

“Ầu ơ… ru con, con ngủ cho ngoan…”

Chiếc võng - Nơi tuổi thơ tôi nằm ngủ yên
Chiếc võng – Nhịp cầu trở về với ký ức ( Ảnh internet )

Chiếc võng ấy, với tôi, là người bạn gắn bó từ thuở còn bi bô chưa biết nói; là nơi tôi lớn lên từng ngày trong nhịp đưa êm dịu của vòng tay bà. Tôi vẫn nhớ những buổi trưa, gió lùa vào hiên mát rượi; tôi nằm trên võng nhìn mây trôi; cầm chiếc lá bàng khô tưởng tượng thành con thuyền bé xíu. Khi ấy, tôi đã có cả thế giới riêng của mình – Một thế giới chỉ cần có gió, có bà, và có… chiếc võng.

Chiếc võng – Nơi lưu giữ tình thân ấm áp

Không chỉ là nơi để ngủ trưa, chiếc võng còn là “điểm hẹn” của cả gia đình. Những buổi chiều cha tôi đi làm đồng về, mệt nhoài, ông ngả lưng lên võng nhắm mắt chốc lát. Mẹ tôi khi ấy đang ở dưới bếp; còn bà thì ngồi cạnh, nhai trầu và kể chuyện đời xưa cho tôi nghe. Cả nhà quây quần tiếng cười xen lẫn tiếng võng đưa, tạo nên một bản giao hưởng gia đình mộc mạc mà yên bình.

Những đêm hè mất điện, cả nhà kéo nhau ra sân mắc võng dưới tán khế. Trăng rọi sáng sân gạch, cha tôi nằm võng kể chuyện lính tráng năm xưa, ;òn tôi và em gái nằm kề bên, nghe say sưa đến lúc ngủ quên. Có lần, tôi tỉnh dậy giữa đêm thấy mẹ lấy tay che sương cho tôi, còn cha đắp nhẹ mảnh khăn lên ngực em – Tất cả diễn ra lặng thinh nhưng ấm tình người.

Chiếc võng - Nơi tuổi thơ tôi nằm ngủ yên
Chiếc võng – Người bạn tri kỷ của tuổi thơ quê nhà ( Internet ).

Chiếc võng – Giấc ngủ của những hồi ức xa xôi

Lớn lên, tôi rời quê đi học rồi đi làm, sống trong những căn hộ cao tầng hiện đại. Nhưng mỗi khi mỏi mệt, tôi lại khát khao cảm giác được tận hưởng cảm giác năm nào. Căn phòng giờ có điều hòa, có giường nệm, nhưng giấc ngủ thì chẳng còn trọn vẹn như xưa.

Ngày bà mất, tôi về quê, nhìn hiên nhà trống vắng. Chiếc võng đã được mẹ tháo cất đi. Mẹ tôi chỉ nói khẽ: “Bà mất rồi, để đó càng nhớ thêm…”. Tôi đứng nhìn hai cây cột gỗ cũ –Nơi từng buộc võng, mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Có những mất mát tưởng nhỏ, nhưng khi rơi vào tim, lại tạo nên khoảng trống chẳng gì bù đắp được.

Chiếc võng – Nhịp cầu trở về với ký ức

Hôm nay, tôi treo lại một chiếc võng nơi ban công căn hộ của mình. Mỗi chiều tan làm, tôi nằm đó nhắm mắt, thả mình theo nhịp đưa lặng lẽ; như được trở về hiên nhà cũ, như nghe lại tiếng ru của bà vang vọng từ miền xa xăm.

Con gái nhỏ của tôi thấy lạ, chạy ra hỏi: “Ba ơi, cái này dùng làm gì vậy?”. Tôi cười, xoa đầu con và nói: “Là để ba nhớ quê, để sau này con cũng có một tuổi thơ để thương, để nhớ.” Tôi tin rằng, chỉ cần giữ lại kỷ vật đó trong nhà, là ta đã giữ lại một mạch nguồn yêu thương không bao giờ đứt.

Chiếc võng, với người Việt, không chỉ là vật dụng nghỉ ngơi, mà còn là biểu tượng văn hóa; là hình bóng của người bà, người mẹ, là nơi đong đầy giấc mơ và tình thân. Giữa cuộc sống hiện đại đầy tiện nghi; hãy giữ lại cho mình một khoảng lặng –Có thể là một chiếc võng treo giữa ban công, hay chỉ là một ký ức êm đềm để tìm về khi lòng mỏi mệt.

Vì có những yêu thương, chỉ cần chiếc võng đong đưa – Cũng đủ để ru lòng người trở về với những ngày thơ bé không thể nào quên.)