Thời gian là dòng sông vô hình, cứ lặng lẽ trôi qua, cuốn theo bao vẻ đẹp, ký ức và cả những mối tình chưa kịp gọi thành tên. ” Có còn …?” – bài thơ như một tiếng vọng khẽ khàng từ sâu thẳm tâm hồn người đã đi qua những mùa xuân, để lại sau lưng thanh xuân với biết bao tiếc nuối, bâng khuâng.

Trong từng câu thơ của Vũ Trung là một nốt trầm hoài niệm, không oán trách, không níu kéo; chỉ là một cái nhìn chậm rãi, thành thật với chính mình – và với thời gian.

Có còn…?

Thời gian như nước qua cầu
Xuân xanh mấy bận thoắt đầu pha sương
Có còn nguyên phấn má hường?
Để cho hoa thẹn liễu nhường kém xanh
Có còn mắt đẹp mày thanh?
Cho chim loan phượng trên cành ngẩn ngơ
Có còn áo lụa mành tơ?
Cho công đỏ mặt ú ơ ghen thầm
Có còn dạo phím bổng trầm?
Cho người quân tử ngồi nhâm ly sầu
Có còn duyên dáng miếng trầu?
Cho môi ai đỏ trong câu chuyện tình
Có còn yểu liễu dáng hình
Cho mai trúc đứng bên đình ngả nghiêng
Có còn những giấc mơ tiên
Cho niềm kiêu hãnh lạc miền rong rêu
Thôi đã hết – phận trớ trêu
Tuổi xanh gói lại thả chiều gió bay

Một khúc ngậm ngùi giữa nhan sắc và thời gian

Thời gian như nước chảy qua cầu” – ngay từ câu mở đầu, bài thơ đã mang đến cảm giác lặng lẽ, mênh mang như tiếng thở dài của người đang ngoái nhìn lại những tháng năm xưa cũ. Dòng nước ấy không vội vàng, cũng không ngừng nghỉ – nó lặng lẽ cuốn theo tất cả: nhan sắc, tình yêu, những giấc mơ kiêu hãnh và cả một thời tuổi trẻ rực rỡ.
Điệp khúc “Có còn…?” vang lên nhịp nhàng như một tiếng tự vấn không lời; vừa là câu hỏi dành cho một người xưa, vừa là lời thủ thỉ với chính mình – với hình bóng thanh xuân giờ đã hóa sương khói.

Nhan sắc – Đóa hoa mong manh dưới nắng đời

có còn?
“Người thiếu phụ trong tà áo lụa, đứng bên hiên chiều, lặng nhìn mùa thu rơi – như lặng nhìn thanh xuân khẽ rời tay.”

Có còn nguyên phấn má hường?
Để cho hoa thẹn liễu nhường kém xanh

Nhan sắc được ví như phấn má hường – dịu dàng, e ấp nhưng cũng rực rỡ đến độ khiến hoa phải thẹn, liễu phải nhường. Đó là thời vàng son, khi cái đẹp vừa thuần khiết vừa kiêu sa. Nhưng rồi thời gian như chiếc gương không dối trá – soi rõ từng dấu chân chim, từng vết phai trên má hồng. Câu hỏi “có còn…?” như một lời nghẹn ngào – biết là không, nhưng vẫn mong một chút hy vọng mong manh.

Tình yêu – Men rượu nhạt dần trong ly thời gian

Có còn dạo phím bổng trầm?
Cho người quân tử ngồi nhâm ly sầu

Đoạn giữa của bài thơ chuyển mượt mà từ nhan sắc sang tình yêu – một thứ tình cảm từng mặn mà, từng rạo rực. Những biểu tượng như tiếng đàn, ly rượu, miếng trầu… gợi nhớ một thời yêu đương tha thiết. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại “ly sầu”, chỉ còn dư âm của một bản nhạc tình đã vơi dần trong ký ức. Câu thơ không oán than, chỉ khẽ nhói – như tiếng nấc nhỏ giữa đêm tàn.

Một thoáng kiêu hãnh lạc giữa chiều gió bay

Thôi đã hết – phận trớ trêu
Tuổi xanh gói lại thả chiều gió bay

Khổ kết là đỉnh lặng của cảm xúc. Sau bao câu hỏi không lời đáp, người thơ buông nhẹ một cái thở dài. Không níu kéo, không cưỡng cầu – chỉ là lặng lẽ “gói lại” tuổi xuân như người ta gấp tà áo cũ, đặt vào ngăn tủ kỷ niệm. Đó là vẻ đẹp của sự an nhiên – nơi người từng sống hết mình với thanh xuân giờ mỉm cười tiễn nó đi trong chiều gió nhè nhẹ.

Có còn…?” – Không phải để hỏi, mà để nhớ
Bài thơ không chỉ là một khúc ngâm về nhan sắc, mà là bản hòa âm sâu lắng giữa con người và thời gian. Vũ Trung không tô vẽ thanh xuân bằng màu rực rỡ, mà bằng sắc phai – thứ ánh sáng mờ ảo của hồi ức. Lối viết bạch thoại nhẹ nhàng, gần gũi, như lời tâm sự của một người bạn cũ – từng trải, điềm đạm, nhưng vẫn đầy cảm xúc.

Và ở đâu đó trong những lần soi gương, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng lặng người tự hỏi:
Có còn…?