“Nhìn con ngủ” của Vũ Trung là khúc ru thầm lặng, khắc họa hình ảnh người cha âm thầm hy sinh vì con. Qua những vần thơ dung dị; bài thơ vẽ nên bức tranh về tình cha — bền bỉ, vững chãi và sâu sắc như trời đất bao la.
- Tư duy của cổ nhân – Đơn giản nhưng sâu sắc
- Tình anh chị em – Sợi dây ruột thịt gắn kết vượt thời gian
- Tổng thống Trump tiết lộ yếu tố then chốt dỡ bỏ thuế đối với Trung Quốc
Xem nhanh
Nhìn con ngủ
Khi bố đi con chưa tỉnh giấc
Khi bố về con đã ngủ say
Bởi do công việc tối ngày
Phải đâu vì bố buông tay hững hờ
Nhìn con trẻ ngây thơ tròn mộng
Giấc mơ non mở rộng tương lai
Bố quên nhọc mệt chông gai
Quên mưa quên nắng, miệt mài tháng năm
Niềm ao ước con chăm học tập
Trong đời thường tự lập bước đi
Không sợ gian khó, hiểm nguy
Vững vàng tiến bước, không bì thiệt hơn
Kìa dãy núi thái sơn cao ngất
Hay bể đông trải rộng bao la
Sao bằng tình mẹ, nghĩa cha
Dành cho con hết nhuỵ hoa xuân thì
Ngủ ngon nhé để khi tỉnh dậy
Đón bình minh trong ánh mai hồng
Bố cố gom cả đêm đông
Cho con ấm cả giấc nồng thương yêu
Khoảnh khắc lặng thầm của người cha
Trong bài thơ “Nhìn Con Ngủ“, Vũ Trung đã đưa người đọc đến một không gian rất đỗi yên bình mà cũng chan chứa những nỗi niềm thầm lặng. Khi “bố đi con chưa tỉnh giấc, bố về con đã ngủ say” — một câu thơ mộc mạc mà xót xa. Đằng sau nhịp điệu êm đềm ấy là biết bao nhọc nhằn; là bóng dáng một người cha lặng lẽ hy sinh từng ngày cho tương lai con trẻ.
Tác giả không đổ lỗi cho công việc, cũng chẳng trách giận thời gian. Vũ Trung chỉ nhẹ nhàng thổ lộ: “Phải đâu vì bố buông tay hững hờ.” Một câu phủ định giản dị nhưng lay động; nhắc nhở ta về những yêu thương lặng im mà bền bỉ.
Tình yêu cha bền bỉ như nhịp thở
Giấc ngủ non thơ của con được Vũ Trung ví như một cánh cửa mở ra tương lai. Nhìn con “ngây thơ tròn mộng“, bao vất vả ngoài kia chợt hóa thành mây khói. Người cha ấy “quên nhọc mệt chông gai“, quên luôn cả “mưa” và “nắng” — quên hết những gian lao thường nhật chỉ để gìn giữ một mái ấm bình yên cho con.
Những câu thơ mộc mạc nhưng từng từ; từng nhịp đều thấm đẫm một niềm yêu thương không cần phô bày, chỉ lặng lẽ đong đầy như dòng sông nhỏ âm thầm bồi đắp phù sa cho đôi bờ.

Ước vọng thầm lặng gửi vào tương lai
Tình yêu thương ấy không dừng lại ở hiện tại, mà còn hóa thành những ước mong thiết tha. Người cha không cầu mong điều gì cao sang, chỉ mong “con chăm học tập“, mong con tự lập, can trường trước gian khó, hiểm nguy.
Trong từng vần thơ; ta như nghe thấy lời nhắn nhủ dịu dàng: hãy sống tử tế, hãy bước đi bằng chính đôi chân mình, đừng so đo thiệt hơn với đời. Một mong ước giản dị nhưng cũng là hành trang vững chãi nhất cho hành trình trưởng thành của con.
Nghĩa cha mẹ: Biển rộng non cao cũng không bằng
Vũ Trung đưa hình ảnh dãy núi Thái Sơn và biển Đông vào bài thơ — những biểu tượng quen thuộc cho sự vững chãi, rộng lớn. Thế nhưng, dù núi cao hay biển rộng cũng không thể sánh bằng “tình mẹ, nghĩa cha“.
So sánh ấy không hề sáo mòn bởi nó được viết bằng chính trái tim trần trụi và chân thành. “Dành cho con hết nhụy hoa xuân thì” — hình ảnh đẹp biết bao; gợi lên cả một đời người cha người mẹ dốc cạn tuổi xuân, dâng trọn sức sống chỉ để vun vén cho hạnh phúc con mình.

Lời ru cho giấc ngủ bình yên
Khổ thơ cuối khép lại bài thơ như một lời ru:
“Ngủ ngon nhé để khi tỉnh dậy
Đón bình minh trong ánh mai hồng.”
Ở đây; tác giả không chỉ mong cho con một giấc ngủ ngon, mà còn gom hết “cả đêm đông” để “con ấm cả giấc nồng thương yêu“. Câu thơ giản dị; mà tưởng như có thể nghe thấy tiếng bước chân của người cha lặng lẽ chắt chiu từng hơi ấm cho con giữa đêm đông lạnh giá.
Giấc ngủ ấy không chỉ là giấc ngủ của một đứa trẻ; mà còn là giấc mơ ngọt ngào về niềm tin, tình yêu, và những hy vọng gửi gắm trọn vẹn từ người cha.
“Nhìn Con Ngủ” không cầu kỳ kỹ xảo, cũng không nặng nề triết lý. Chỉ bằng những câu từ mộc mạc, chân thành, Vũ Trung đã khắc họa thành công hình ảnh một người cha — âm thầm, kiên trì, bao la như trời đất. Bài thơ như một làn gió nhẹ, thấm sâu vào lòng người đọc, để lại dư âm ấm áp, dịu dàng về thứ tình cảm vĩnh cửu nhất trên đời: Tình cha.