Sự biến mất của lời ru là mất mát âm thầm của văn hóa mẹ truyền con nối; khiến mối liên kết giữa mẹ và con; gia đình và cội nguồn dần trở nên lỏng lẻo; hụt hẫng trong hành trình trưởng thành.

Sự biến mất của lời ru – Nỗi hoài niệm từ một giấc ngủ xưa

Tôi lớn lên từ một miền quê nghèo; nơi mùa gặt thơm mùi rơm mới; nơi tiếng võng kẽo kẹt đong đưa dưới mái hiên trưa hè. Trong giấc ngủ tuổi thơ; tôi nằm gọn trong vòng tay mẹ; lắng nghe từng câu hát ngọt như mật:

“Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ năm canh…”

Sự biến mất của lời ru hôm nay khiến tôi nghẹn ngào nhớ lại ngày xưa ấy – Khi những câu hát dân gian; ca dao mộc mạc không cần nhạc đệm; không cần sân khấu; vẫn đủ làm ấm cả tuổi thơ. Chỉ một vòng tay; một hơi thở dịu dàng cũng đủ để con trẻ yên giấc. Nhưng nay, tiếng à ơi đã vắng, tiếng võng cũng thôi kẽo kẹt; và giấc ngủ con thơ giờ đây bị giao phó cho… màn hình điện thoại.

Lời ru – Dòng sữa ngọt nuôi dưỡng tâm hồn trẻ nhỏ

Từ bao đời nay; lời ru không chỉ là khúc hát ru con; mà còn là một dòng chảy văn hóa; là tiếng vọng của bao thế hệ mẹ Việt Nam truyền lại cho con mình những đạo lý sống:

“Con ơi muốn nên thân người
Lắng tai nghe lấy những lời mẹ ru…”

Sự biến mất của lời ru
Lời ru – Dòng sữa ngọt nuôi hồn dân tộc (Ảnh: internet)

Trong từng khúc ru ấy là cả một trời yêu thương; là sự dạy dỗ dịu dàng nhưng bền bỉ. Bà tôi từng ví lời ru như dòng sữa mẹ – Nuôi lớn không chỉ thể xác mà cả tâm hồn. Những buổi trưa nằm trên đùi bà; lắng nghe từng câu hò mà nước mắt cứ rưng rưng – Đó là cảm xúc mà công nghệ không bao giờ có thể mang lại.

Sự biến mất của lời ru – Khi trẻ em không còn được ngủ trong tình mẹ

Không thể phủ nhận rằng xã hội đổi thay kéo theo lối sống hiện đại khiến lời ru dần vắng bóng. Nhiều người mẹ trẻ giờ đây đặt con vào giường; mở một bản nhạc YouTube; rồi quay sang lướt điện thoại. Những đứa trẻ ngủ vùi trong ánh sáng xanh lạnh lẽo; thiếu đi sự chở che của vòng tay mẹ và sự ru vỗ của một giọng nói thân thương.

Tôi từng chứng kiến nhiều trẻ đến lớp mẫu giáo từ rất sớm. Các cô – Vì đông học sinh – Chỉ có thể yêu cầu các con “nằm im mà ngủ”. Sự biến mất của lời ru trong không gian giáo dục ban đầu ấy khiến tôi băn khoăn: các con đang trưởng thành; nhưng có thật sự được nuôi dưỡng bằng yêu thương sâu sắc như thế hệ trước?

Sự biến mất của lời ru – Khoảng trống tình cảm ngày một lớn

Khi không còn lời ru; không chỉ mất đi một nét đẹp truyền thống; mà còn đánh mất một phương tiện gắn kết đầy tinh tế giữa mẹ và con, giữa thế hệ ông bà – Cháu chắt.

Các nhà tâm lý học đã từng khẳng định: Lời ru giúp hình thành cảm xúc tích cực; giúp trẻ có được cảm giác an toàn; ổn định tinh thần. Nó là nền tảng vô hình để nuôi dưỡng lòng nhân hậu; sự mềm mại trong tâm hồn. Nhưng nếu lời ru biến mất; liệu chúng ta đang đánh đổi điều gì cho sự “tiện nghi” hiện đại?

Sự biến mất của lời ru
Xin hát lại lời ru – Trả con về với yêu thương thuần khiết (Ảnh: internet)

Xin hát lại lời ru – Trả con về với yêu thương thuần khiết

Chúng ta không thể quay ngược thời gian; nhưng có thể bắt đầu lại – Từ chính hôm nay. Ru con ngủ không đòi hỏi tài năng; không cần phải là ca sĩ; chỉ cần có trái tim người mẹ. Dù giọng không hay; dù lời không tròn – Con vẫn nghe, vẫn cảm, vẫn yêu.

Hãy ngồi bên con mỗi đêm thì thầm một câu quen thuộc:

“Ầu ơ… mẹ ru con ngủ, con ngủ cho ngoan…”

Và bạn sẽ thấy: Chính bạn cũng đang được chữa lành; được quay về với chính mình – Cái tôi từng là một đứa trẻ nằm ngủ trong vòng tay mẹ.

Sự biến mất của lời ru – Cảnh báo lặng lẽ nhưng day dứt

Sự biến mất của lời ru không ồn ào; không gây sốc; nhưng nó để lại khoảng trống dai dẳng trong tâm hồn cả người lớn và trẻ nhỏ. Trẻ mất kết nối với cha mẹ; lớn lên thiếu cảm giác được yêu thương đúng nghĩa. Người lớn thì vô tình đánh mất đi cơ hội vun đắp cho thế hệ kế tiếp một nền tảng đạo đức mềm mại và nhân ái.

Nếu trong trí nhớ bạn còn lưu giữ một câu ru nào đó của mẹ; của bà – Xin đừng để nó mãi ngủ yên trong quá khứ. Hãy ngân nga lại – Dù chỉ là vài giây trước giờ con ngủ. Bởi vì lời ru không chỉ ru con ngủ; mà còn ru lớn cả một tâm hồn; gìn giữ cả một truyền thống.

Và nếu mỗi đứa trẻ được ru bằng giọng mẹ; biết đâu thế giới này sẽ dịu dàng hơn một chút.