Tuổi thơ của chúng ta gắn liền với những điều ngớ ngẩn mà giờ nhớ lại chỉ biết ôm bụng cười. Từ việc tin rằng nuốt hạt sẽ mọc cây trong bụng, cho đến nghĩ trăng luôn đi theo mình hay sợ ông kẹ núp sau cánh cửa… Tất cả đều là “sự thật hiển nhiên” thời ấy. Dù sai bét, nhưng chính những niềm tin ngây ngô đó lại làm nên một tuổi thơ đầy màu sắc và ký ức đáng yêu không thể nào quên.

Cùng Mucwomen điểm lại những điều “ngớ ngẩn” khi còn nhỏ mà chắc chắn không chỉ mình bạn từng tin nhé!

Nuốt hạt sẽ mọc cây trong bụng – một trong những điều ngớ ngẩn kinh điển

Một ngày đẹp trời, mình lỡ nuốt hạt ổi. Thế là hoảng. Tim đập nhanh, tay chân bủn rủn, tưởng tượng bụng mình sắp mọc thành vườn cây trái. Hạt rễ đâm xuyên dạ dày; lá chui ra rốn; chim chóc bay đến làm tổ – ôi thôi, phim kinh dị!

Thậm chí còn có kế hoạch hành động: Nếu bụng bắt đầu cộm lên thì sẽ viết thư để lại cho bố mẹ. Lúc đó chưa biết khái niệm “tiêu hóa” là gì, chỉ biết lo mình sẽ trở thành… cây ổi người.

Càng đáng yêu hơn là những đứa trẻ khác cũng từng nuốt hạt rồi rủ nhau… kiểm tra bụng. Cứ đứng áp sát vào nhau, rình coi có ai phát sáng, sưng lên không. Có lẽ, đó là lần duy nhất việc nuốt nhầm tạo nên một “cộng đồng kiểm tra định kỳ” nghiêm túc đến vậy.

Trăng đi theo mình

Mỗi tối đi học về bằng xe đạp hoặc xe máy, mình luôn có cảm giác… trăng đang theo mình. Cứ chạy bao nhiêu, trăng vẫn ở đó – lặng lẽ, to tròn, lấp ló sau tán cây. Có hôm tưởng tượng trăng là bạn thân đang canh giấc ngủ; cũng có hôm sợ “nó theo dõi mình hoài, chắc có chuyện!”

Khi còn bé, bạn có nghĩ trăng đi theo mình không? (Ảnh: Internet)

Có lần nói với mẹ: “Sao trăng đi theo con?” Mẹ phán gọn lỏn: “Vì con ngoan.” Thế là cười toe, tự thấy mình đặc biệt hẳn. Ai ngờ sau này lớn lên học lớp 6 mới vỡ lẽ: trăng không đi đâu cả, chỉ là ảo giác thị giác thôi. Nhưng ảo giác ấy, lại ngọt hơn cả sự thật.

Người lớn biết tuốt

Người lớn, với đứa trẻ con như mình, là hiện thân của vũ trụ tri thức. Ba mình bật được TV, biết cách sửa bóng đèn, tính nhẩm siêu nhanh. Mẹ mình biết được mình lén ăn vụng; biết luôn “con không học bài mà còn giấu vở toán dưới gối” – siêu năng lực!

Có lần mình hỏi: “Mẹ ơi, cá có ngủ không?” Mẹ trả lời chắc nịch: “Ngủ chứ, mà ngủ mở mắt.” Mình tin luôn. Sau này học sinh học mới biết… đúng là cá có ngủ, nhưng không hẳn như người. Lúc đó mới phát hiện: người lớn có một kỹ năng gọi là “nói đại cho xong”.

Dù vậy, nhờ những câu trả lời “bịa nhưng chắc như đinh đóng cột” ấy, mình đã lớn lên trong một thế giới an toàn, nơi người lớn luôn có đáp án cho mọi chuyện, dù là đúng hay không.

Nhắm mắt ước thật lâu thì điều ước sẽ thành sự thật

Sinh nhật nào cũng ước. Tết nào cũng thắp nhang ước. Nhìn sao băng – ước. Thấy đồng xu rơi xuống giếng nước – ước. Lúc nhỏ, mình sống bằng những lời ước như sống bằng cơm vậy.

Có thời gian, mình siêng nhắm mắt ước đến mức bị bà mắng: “Làm gì ngồi đực ra như tượng thế kia?” Nhưng mình mặc kệ, vì mình đang “giao tiếp với vũ trụ”. Mình từng ước có cây viết biết bay; từng ước cái xe đạp của bạn Tèo tự nhiên mọc trong sân nhà mình; từng ước thành… người tàng hình để không phải học bài.

Giờ ngồi nhớ lại, thấy những lời ước đó vừa ngốc xít vừa đẹp. Không phải vì chúng thành sự thật, mà vì chúng cho mình niềm tin – rằng có một thế lực nào đó đang nghe mình. Và đôi khi, niềm tin ấy… đủ rồi.

Ông kẹ có thật

Không biết từ bao giờ, ông kẹ đã trở thành “biểu tượng quyền lực” trong tuổi thơ của bao đứa trẻ. Chẳng cần xuất hiện thật; chẳng cần hình ảnh minh họa, chỉ một câu dọa đơn giản “Không ngủ đi là ông kẹ tới bắt” là đủ khiến mình trùm chăn, nín thở, nằm yên như khúc củi. Dù chưa từng thấy, nhưng cảm giác sợ hãi thì thật đến từng cọng tóc.

Thậm chí, mình từng “đàm phán” với ông kẹ trong đầu: “Ông ơi, con lỡ chưa học bài chứ không phải con hư đâu, ông đừng bắt con nha. Với lại con mới ăn cơm xong, nằm trong bao tải chắc khó chịu lắm…”

Giờ đây lớn rồi, biết ông kẹ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng hay đúng hơn là sản phẩm “marketing hù dọa” của người lớn. Nhưng lạ lắm, dù chẳng có thật, ông kẹ vẫn là một phần tuổi thơ sống động.

Ngày ấy, nỗi sợ ấy là thật. Và trong chính những điều ngớ ngẩn khi còn nhỏ, có những thứ khiến ta… ngoan hơn, ngủ sớm hơn và nhớ mãi lâu hơn cả bài học đạo đức.

Ti vi có người ở trong- một trong những điều ngớ ngẩn đầy sáng tạo

Thời TV còn to đùng như cái thùng mì, mình từng nghĩ bên trong là cả một thế giới thu nhỏ. Những người trong phim, chương trình ca nhạc, mình tưởng họ đang sống thật bên trong, chỉ là nhỏ hơn. Có hôm mình ngồi sát cái màn hình, gõ gõ và nói: “Chú ơi, cho con vô chơi với.”

Một lần, điện bị cúp khi đang xem hoạt hình Doraemon, mình bật khóc vì sợ các nhân vật đang bị mắc kẹt trong bóng tối.

Giờ thì biết tất cả chỉ là hình ảnh truyền từ sóng. Nhưng không hiểu sao, cái cảm giác tin rằng có ai đó “sống trong TV” lại vui và sống động đến thế.

Ti vi có người ở trong- một trong những điều “ngớ ngẩn” đầy sáng tạo của trẻ em thời xưa (Ảnh: internet)

Nuốt kẹo cao su là… chết!

Bị mẹ dọa từ nhỏ: “Nuốt kẹo cao su sẽ dính ruột chết luôn.” Mình sợ phát khiếp. Có lần không may nuốt trúng, lập tức tự viết… di chúc bằng bút chì vào vở: “Con thương ba mẹ nhiều lắm. Con xin lỗi đã ngu ngốc nuốt kẹo cao su.”

Giờ lớn rồi mới biết, nuốt kẹo cao su không tốt thật, nhưng nó không “dính ruột chết người” như ta từng tưởng. Tuy vậy, lời đe dọa ấy lại có tác dụng bất ngờ: giúp tụi nhỏ nhai kẹo có ý thức, không nghịch bậy, không nuốt bậy – một kiểu “dạy dỗ tâm lý” khá thành công của thế hệ phụ huynh truyền miệng.

Kết lại – Những điều “ngớ ngẩn” ấy là… báu vật

Giờ đây, khi mọi thứ đều có thể tra Google, khi con nít 5 tuổi đã biết dùng YouTube và biết “ông kẹ là nhân vật ảo”, thì những niềm tin ngớ ngẩn năm xưa bỗng trở nên… quý giá. Chúng là dấu mốc cho một thời ta sống với trái tim đầy mộng mơ. Khi cái hạt ổi nhỏ xíu cũng có thể tạo nên một cuộc phiêu lưu thần thoại.

Và đôi khi, lớn lên rồi, ta lại cần được tin vào một điều gì đó ngớ ngẩn như ngày xưa để sống nhẹ nhõm và đáng yêu hơn.