Hát cải lương từng là món ăn tinh thần không thể thiếu của người dân Nam Bộ nói riêng và người Việt nói chung. Giữa những ngày tháng cũ, tiếng đờn kìm da diết cùng câu vọng cổ ngọt ngào đã gắn bó với bao thế hệ, đi vào tâm khảm như một phần máu thịt. Dù cuộc sống hiện đại khiến sân khấu cải lương lặng lẽ lùi bước, nhưng âm hưởng ấy chưa bao giờ tắt – vẫn âm thầm cháy sáng giữa chợ đời.

Hát cải lương – Một thời rực rỡ trong lòng người Việt

Có những ngày xưa không xa; hát cải lương là niềm háo hức của cả làng quê. Mỗi khi có đoàn hát về; người người rủ nhau ra đình, tay xách ghế; lòng nôn nao chờ đợi từng lớp tuồng; từng nhân vật bước ra sân khấu. Dưới ánh đèn dầu, tiếng đờn réo rắt cất lên như gọi về cả một miền tâm sự.

Những đêm cải lương ấy không chỉ là buổi diễn, mà là sự kiện lớn của cả xóm. Trẻ con cười rộn, người lớn lặng người theo từng lời ca, từng cảnh đời trên sân khấu; Không cần kỹ xảo hiện đại, cải lương chạm đến trái tim người xem bằng chính tình cảm mộc mạc, chân thật.

Hát cải lương – Thanh âm dân tộc vọng về  miền ký ức
Hát cải lương – Gắn bó với phận người, thấm đẫm tình đời (Ảnh internet).

Hát cải lương – Gắn bó với phận người, thấm đẫm tình đời

Trong dòng chảy nghệ thuật dân tộ; hát cải lương giữ một vị trí đặc biệt bởi khả năng lay động sâu sắc. Mỗi vở diễn là một mảnh đời – Buồn có, vui có; trắc ẩn có. Người xem không chỉ nghe mà còn sống cùng nhân vật; thấu cảm nỗi đau và khát vọng của họ.

Từ “Tô Ánh Nguyệt” đến “Đời cô Lựu”, từ “Lan và Điệp” đến “Nửa đời hương phấn”, cải lương đã kể lại những câu chuyện rất thật – Nơi mà số phận con người được đặt giữa giằng co của luân lý và hiện thực. Câu vọng cổ ngân lên; từng chữ như rút từ ruột gan, khiến cả những tâm hồn cứng cỏi nhất cũng phải rưng rưng.

Hát cải lương – Dấu lặng giữa đời sống hiện đại

Khi đời sống hiện đại cuốn người ta vào vòng quay gấp gáp, hát đó dần ít xuất hiện trong đời sống thường nhật. Những sân khấu xưa vắng bóng người xem. Các đoàn hát lưu động gần như không còn hiện diện ở làng quê. Người trẻ tuổi biết đến cải lương phần lớn qua màn hình – Qua tivi, YouTube hoặc các chương trình phục dựng.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa cải lương đã lụi tàn. Ở các đô thị lớn như TP.HCM, Hà Nội, Cần Thơ… những nhà hát cải lương vẫn đều đặn sáng đèn. Người yêu cải lương vẫn đến; dù không đông như xưa, nhưng với tất cả lòng trân trọng. Họ đến để sống lại những hồi ức đẹp đẽ, để nghe lại tiếng đờn kìm; câu vọng cổ từng làm rơi nước mắt tuổi thơ.

Hát cải lương – Ngọn lửa âm ỉ chưa bao giờ tắt

Giữa thời đại công nghệ; vẫn có những người trẻ lặng lẽ giữ lửa hát ấy. Họ học cách hát vọng cổ, phục dựng lại sân khấu, đưa cải lương lên mạng xã hội; giới thiệu lại giá trị truyền thống đến thế hệ mới. Nghệ sĩ trẻ như Võ Minh Lâm, Quế Trân, Trinh Trinh… không chọn con đường ồn ào mà bền bỉ gắn bó với cải lương như một mệnh lệnh từ tâm hồn.

Hát cải lương – Thanh âm dân tộc vọng về  miền ký ức
Hát cải lương – Ngọn lửa âm ỉ chưa bao giờ tắt (Ảnh internet).

Không chỉ thế, nhiều trường học, câu lạc bộ sinh viên đã bắt đầu đưa cải lương trở lại như một món ăn tinh thần đặc sắc; nuôi dưỡng lòng yêu văn hóa truyền thống. Những trích đoạn cải lương được biểu diễn lại với hình thức trẻ trung hơn nhưng vẫn giữ nguyên tinh thần cốt lõi – Đó là cách để tiếng hát xưa không bị lãng quên.

Hát cải lương – Gìn giữ một phần hồn Việt

Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi hát cải lương là “nghệ thuật của lòng người”. Bởi mỗi vở diễn là một bài học nhân sinh. Mỗi giai điệu vọng cổ là một lời ru quê mẹ. Giữ cải lương là giữ lấy cái đẹp mộc mạc mà sâu sắc của dân tộc.

Trong bối cảnh toàn cầu hóa và lối sống công nghiệp đang dần xóa nhòa bản sắc; thì cải lương – ;Với tất cả giá trị văn hóa, lịch sử và tinh thần – Chính là một phần hồn Việt cần được nâng niu gìn giữ.