Anh bạn tôi từng suýt tan vỡ hôn nhân vì ngoại tình. Hẹn gặp lại sau một thời gian, hỏi han mới biết vợ anh sau một thời gian đau khổ cũng chọn tha thứ cho anh rồi, nhưng…

Anh hơn tôi ba tuổi nhưng vì từng chơi chung nhóm nên chúng tôi coi nhau như bạn bè. Anh kết hôn sớm ở tuổi hai mươi ba. Vợ anh cũng là bạn chung trong nhóm. Họ yêu nhau như thế nào chúng tôi là người rõ nhất. Anh ấy đẹp trai và vui tính còn cô ấy xinh đẹp lại hát hay. Họ yêu nhau, vượt rào rồi có thai nên đám cưới diễn ra chóng vánh.

Đời người đâu dễ để gặp được đúng người mà không phải trải qua những đau thương, mất mát

Anh từng nói chưa bao giờ hối hận vì lấy vợ sớm. Cô cũng cho biết, bản thân luôn hạnh phúc vì đã tìm được một nửa phù hợp của đời mình mà chưa từng vướng bận mối quan hệ tình cảm nào. Hai người đều là mối tình đầu của nhau. Trong cuộc sống, không dễ để gặp được đúng người mà không phải trải qua những đau thương, mất mát.

Thời gian trôi qua, các thành viên trong nhóm chúng tôi lần lượt trai lấy vợ, gái lấy chồng. Ai cũng có nỗi lo riêng, không còn cơ hội hay thời gian gặp gỡ, hỏi han nhau thường xuyên.

Một lần trò chuyện qua mạng xã hội, cô gái trong nhóm thông báo gia đình anh đang đứng trước bờ vực tan vỡ vì anh ngoại tình. Nghe để biết vậy thôi vì hôn nhân là chuyện riêng của mỗi người, hỏi han thành nhiều lại thành ra tò mò chuyện nhà người khác.

Cho đến ngày hôm trước, khi tôi gặp anh trong đám cưới của một người quen, nhìn anh tiều tụy, hốc hác hẳn đi. Anh ấy nói anh ấy đã sai rồi. Mà ngoại tình thì có bao giờ đúng đâu. Thật tình, anh vẫn rất yêu vợ, chỉ vì một phút yếu lòng mà anh đã đi sai đường.

Mối quan hệ của anh với một đồng nghiệp cũ đã thực sự dừng lại. Chỉ không hiểu vợ lấy thông tin từ đâu nên về nhà tra hỏi. Vợ tra hỏi thì anh cũng không quanh co. Vì một số điều càng trở nên tồi tệ hơn khi cố gắng che giấu, anh nghĩ nên đã nói hết cho vợ biết.

Đời người đâu dễ để gặp được đúng người mà không phải trải qua những đau thương, mất mát
Đời người đâu dễ để gặp được đúng người mà không phải trải qua những đau thương, mất mát. Vậy nên hãy trân quý nhau nhiều hơn.

Thế nên, nếu đã chọn tha thứ…

Vợ anh đã cào xé anh, khóc và đau khổ rất nhiều. Anh cũng cầu xin vợ tha thứ. Có lẽ vì anh thật lòng và sau nỗi đau, vợ anh nhận ra mình còn yêu chồng, các con còn cần cha nên đồng ý tha thứ cho anh. Sẽ thật tuyệt biết mấy nếu nó có thể dừng lại ở đó.

Anh vẫn như anh của ngày xưa, chu đáo trong thiên chức làm chồng, làm cha. Nhưng vợ anh không còn như xưa. Cô trở nên ghen tuông một cách kỳ lạ. Anh ấy về muộn một chút cũng ghen. Anh trả lời điện thoại thì đứng bên cạnh nghe ngóng chờ đợi. Số điện thoại nào không lưu tên cô đều mò mẫm gọi lại.

Cô ấy cũng hay đem chuyện nhà này nhà kia, chuyện ngoại tình trên báo trên phim để kể lể, nhiếc móc khiến anh đỏ mặt. Không khí hai vợ chồng ngày càng ngột ngạt.

Có lần, anh ấy không chịu đựng được nữa nên nói: “Nếu không quên được quá khứ thì chúng ta chia tay, sống mà cứ dày vò nhau như thế này thì anh không chịu được”. Cô vừa khóc vừa nói rằng vết thương trong lòng dù cố gắng hết sức cũng chưa thể lành lại. Cô ấy cần thêm thời gian.

Anh ấy cũng biết rằng đó là lỗi của mình nên cũng phải gánh chịu. Nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó thôi. Và lúc này, người nghĩ đến chuyện ly hôn không phải chị mà chính là anh.

Muốn tương lai hạnh phúc, cách duy nhất là hãy quên đi quá khứ đau buồn...
Trong hôn nhân cần lắm sự bao dung của cả hai…

… thì đừng nên bới móc

Câu chuyện của anh dường như là viễn cảnh chung của nhiều cuộc hôn nhân khi một nửa của họ ngoại tình, nửa còn lại nói tha thứ nhưng trái tim vẫn không ngừng rỉ máu.

Có người vợ sau khi phát hiện chồng ngoại tình nhất quyết không ly hôn, nhưng nhiều khi lại đem chuyện chồng ngoại tình ra đay nghiến khiến chồng ăn không ngon ngủ không yên.

Có người chồng bị phản bội, nói là bỏ qua nhưng lại biến cuộc hôn nhân thành địa ngục, khiến cuộc sống của người bạn đời trở nên khốn khổ. Họ không muốn chia tay, nhưng họ không thể quên được nỗi đau bị phản bội. Và họ chung sống, để từng ngày từng giờ làm tổn thương nhau.

Người ta yêu càng nhiều, nỗi đau càng sâu, càng tin tưởng thì thất vọng càng lớn. Một khi vợ hoặc chồng đã ngoại tình, nỗi đau mà họ mang lại cho người bạn đời của mình là vô cùng sâu sắc mà không gì có thể đong đếm được. Nhưng nếu người sai đã xin lỗi và thừa nhận lỗi lầm của mình, còn người kia lại cho phép bạn đời của mình quay đầu lại thì có lẽ cũng nên bớt dằn vặt nhau đi.

Vì khi làm khổ người bạn đời, thì chính chúng ta là người để vết thương không khép miệng. Chúng ta hận chồng và vợ của mình, hằn học họ vì đã làm tổn thương chúng ta, như một sự trừng phạt.

Nhưng suy cho cùng, làm chồng hay vợ buồn thì chúng ta cũng đâu có vui vẻ gì. Nhiều người xem việc sống chung hành hạ nhau như một cách trả thù. Kết cục chỉ khiến cả hai đau khổ.

Muốn tương lai hạnh phúc, cách duy nhất là hãy quên đi quá khứ đau buồn...
Hãy để quá khứ ngủ yên, để vết thương lòng có dịp lành lại.

Bởi nỗi đau dù lớn đến đâu nhưng nếu có tình yêu thì vẫn đủ rộng lượng để chở che

Ngoại tình, vì bất cứ lý do gì đều không thể dễ dàng chấp nhận. Nếu sự tổn thương của bạn quá lớn, nếu nỗi đau bị phản bội không thể vượt qua. Nếu bạn cảm thấy không thể duy trì cuộc hôn nhân của mình, hãy mạnh mẽ buông tay.

Một khi không còn yêu nhau và không thể chịu đựng được nhau thì ly hôn là giải pháp. Không ai có thể buộc bạn phải tha thứ, và không ai có quyền trách móc bạn nếu bạn không thể tha thứ. Đi hay dừng, đó là sự lựa chọn của mỗi người.

Nếu đã chọn tha thứ… thì đừng nên bới móc
Muốn có một tương lai hạnh phúc, cách duy nhất là hãy quên đi quá khứ đau buồn kia (ảnh chụp màn hình internet).

Và nếu bạn chọn tha thứ, hãy học cách quên đi, buông bỏ những gì không đáng nhớ. Tha thứ vì còn yêu nhau, tha thứ vì còn cần nhau. Nỗi đau dù lớn đến đâu nhưng nếu có tình yêu thì vẫn đủ rộng lượng để chở che.

Chẳng phải khi chúng ta chọn cách bao dung với ai đó; là vì cảm thấy người đó quan trọng với chúng ta hơn những lỗi lầm kia sao? Chẳng phải vì chúng ta không muốn xa cách người đó khi chúng ta chọn tha thứ sao?

Chọn tha thứ không chỉ vì người kia còn yêu mà còn vì bạn muốn. Vậy thì còn dằn vặt, đay nghiến, dày vò nhau làm gì nữa. Làm chồng làm vợ buồn khổ, bản thân cũng đâu có vui nổi. Cuối cùng, là sửa sai lầm này bằng một sai lầm khác, chấm dứt nỗi đau này bằng một nỗi đau khác. Có nên không?

Xem thêm: