Bến quê – nơi lưu giữ những hồi ức ngọt ngào, nơi dòng sông, con đò và dáng mẹ tảo tần hòa quyện thành bản tình ca dịu dàng của ký ức. Giữa phố thị bộn bề, bến quê trở thành chốn bình yên để tâm hồn khẽ khàng tìm về.
- Ao làng – Ký ức ngọt ngào trong miền nhớ
- Sông Kinh Thầy – Dòng sông huyền thoại và tâm hồn quê hương xứ Đông
- Gốm sứ Chu Đậu – Tinh hoa văn hóa Việt
Giữa cuộc sống hiện đại hối hả, khi phố thị sáng rực ánh đèn và xe cộ ngược xuôi không ngớt; con người ta lại càng cần một nơi để lặng lòng. Với tôi, nơi ấy chính là bến quê xưa – chốn mộc mạc, bình dị nhưng chất chứa bao yêu thương; là nơi tâm hồn tôi luôn hướng về.
Xem nhanh
Bến quê – Nơi khởi nguồn ký ức
Quê tôi nằm bên dòng sông nhỏ, nước trong veo và hiền hòa. Con sông ấy uốn lượn quanh làng như vòng tay mẹ, ôm ấp ruộng đồng, làng xóm. Trên dòng chảy ấy, có một bến đò – nơi gắn liền với tuổi thơ tôi và cả hành trình lam lũ của mẹ. Bến quê là nơi đưa đón những chuyến đò ngang; là nơi ghi dấu bao khoảnh khắc dung dị, chân thật đến nao lòng.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ tôi ngày ấy; mỗi sáng sớm gió sương, vai gánh gồng, chân thoăn thoắt bước ra bến. Con đò nhỏ, cũ kỹ, chòng chành trên sóng nước lại là phương tiện duy nhất đưa mẹ sang bên kia cồn đất để cấy hái. Nó cũng là nhịp cầu nối hai làng; nơi người dân qua lại, trao nhau lời chào hỏi thân tình; nơi tiếng cười trẻ thơ vang lên trong nắng sớm như những giọt sương còn đọng trên lá.
Con đò nhỏ – Biểu tượng của tình quê
Ngày ấy, mỗi lần được theo mẹ ra bến, lòng tôi háo hức như sắp bước vào một cuộc hành trình diệu kỳ. Con đò cũ với mái chèo khua nhẹ, tiếng nước vỗ bờ khe khẽ như dỗ dành. Người lái đò già, nước da rám nắng, tay chèo thoăn thoắt, ánh mắt hiền từ. Chúng tôi, lũ trẻ con trong xóm, tranh nhau ngồi ở mũi đò; vốc nước mát, cười vang giữa trời quê rực nắng.

Bến quê khi đó không chỉ là điểm đến, mà là không gian kết nối con người với nhau. Không điện thoại, không mạng xã hội, nhưng tình làng nghĩa xóm lại nồng ấm lạ kỳ. Những buổi chợ phiên bên kia sông, những lần cưới hỏi, giỗ chạp… tất cả đều bắt đầu từ những chuyến đò ngang đơn sơ ấy. Và hơn cả, là tình mẹ con âm thầm, là sự hy sinh lặng lẽ mà mỗi lần nhớ lại, tim tôi lại nhói lên một cách dịu dàng.
Thời gian qua, bến quê còn mãi trong tim
Thời gian trôi, mọi thứ dần đổi khác. Con đò năm xưa giờ đã nhường chỗ cho cây cầu bê tông lớn; bến cũ chỉ còn là bãi cỏ xanh rì, vắng bóng người qua lại. Cuộc sống hiện đại mang đến tiện lợi, nhanh chóng; nhưng cũng cuốn trôi theo bao điều thân thương, khiến lòng người chợt hoài niệm.
Mỗi lần trở về quê, tôi lại lặng lẽ tìm đến bến sông cũ. Không còn mái chèo, không còn tiếng gọi nhau í ới; chỉ còn tiếng gió lùa qua kẽ lá, tiếng nước vỗ bờ như thủ thỉ chuyện ngày xưa. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức tuổi thơ lại ùa về – rõ ràng và nguyên vẹn như chưa từng rời xa. Tôi nhớ giọng mẹ kể chuyện làng, chuyện mùa, chuyện ngày xưa cũ; nhớ cảm giác được ngồi lọt thỏm trong vòng tay mẹ, được nghe tiếng mái chèo khua nước trong nắng mai yên bình.

Bến quê – Chốn bình yên của tâm hồn
Có những ký ức càng xa càng sáng rõ, càng cũ lại càng sâu lắng. Bến quê trong tôi giờ không còn là một địa danh cụ thể; mà là một miền cảm xúc vẹn nguyên. Đó là nơi chứa đựng tình thương của mẹ; sự gắn bó của cộng đồng, và sự tinh khôi của tuổi thơ không vướng bụi trần.
Tôi tin rằng, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ có một bến quê như thế – nơi cất giữ những điều đẹp đẽ nhất của một thời đã qua. Dù có đi đến đâu, sống giữa đô thị phồn hoa ra sao; lòng ta vẫn luôn có một khoảng trống dành cho bến quê ấy – nơi neo đậu của yêu thương; nơi an trú của tâm hồn mỏi mệt
Nhớ về bến quê trong một đêm lặng
Đêm nay, giữa thành phố rực rỡ ánh đèn, tôi ngồi lặng bên khung cửa sổ. Tiếng còi xe văng vẳng, ánh sáng hắt lên ô kính một màu nhàn nhạt. Nhưng trong tâm trí tôi, lại là hình ảnh bến quê xưa – con đò nhỏ chòng chành, tiếng mẹ gọi vọng giữa sương mai, mùi rơm rạ thoảng đưa từ những bếp lửa nghèo. Tôi thấy mình như trở về – trở về với những ngày thơ bé, trở về với mẹ, với dòng sông và với những mùa thương nhớ.
Tôi mỉm cười – một nụ cười nhẹ tênh như ánh trăng khuya. Bởi tôi biết, dù bến quê xưa nay chỉ còn trong ký ức, nhưng nơi ấy vẫn luôn hiện diện – âm thầm và sâu sắc – trong trái tim tôi. Nó là miền ký ức ngọt ngào, là phần hồn quê còn đọng lại, là tất cả những gì trong sáng nhất mà tôi mang theo suốt hành trình đời mình.
Bến quê, nơi tưởng như đã khuất bóng theo thời gian, lại trở thành ngọn đèn thắp sáng ký ức, là nơi để mỗi người tìm về khi tâm hồn chông chênh. Có thể bến đò đã mất, nhưng bến trong lòng – nơi neo đậu yêu thương – thì sẽ còn mãi mãi…