Chữa nghiện điện thoại – Bạn đã bao giờ nghĩ đến chưa? Mỗi sáng tỉnh dậy là cầm máy, mỗi lúc rảnh là lướt TikTok, Facebook, Zalo… liên tục? Rất nhiều người trong chúng ta đang dính vào chiếc màn hình bé nhỏ như thể nó là một phần cơ thể. Một ngày tôi quyết định “thử” một điều điên rồ – thử sống như năm 2000, khi điện thoại chỉ dùng để nghe – gọi, không mạng xã hội, không tin nhắn 24/7, không wifi.
- Lợi ích của vải thiều – Trái ngọt mùa hè cho sức khỏe
- Rã đông sai cách – Thói quen gây hại cho sức khoẻ
- Đại biểu đề xuất chấm dứt kỳ thi vào lớp 10 và cải tổ phân luồng học sinh
Kết quả 7 ngày không dùng smartphone không chỉ là sự “giải độc công nghệ”, mà còn là một hành trình tìm lại chính mình.
Xem nhanh
Ngày 1: Lạc lõng như rơi về thời tiền sử
Ngày đầu tiên không điện thoại giống như… bị ném từ năm 2025 về lại thời kỳ đồ đá vậy. Mở mắt ra, theo phản xạ, tôi với tay tìm chiếc smartphone quen thuộc đặt đầu giường. Nhưng không, nó đang bị nhốt trong ngăn tủ, theo đúng cam kết 7 ngày không điện thoại.
Không có báo thức, tôi bật dậy, phát hiện đã trễ 20 phút. Không thể gọi Grab, tôi vội vàng chạy ra bắt xe buýt, thứ phương tiện mà đã lâu tôi không dùng. Bước lên xe, cả xe im phăng phắc, không phải vì yên tĩnh, mà là vì… ai cũng cắm mặt vào điện thoại. Người thì lướt Facebook, người xem clip, người chơi game, còn tôi – một sinh vật lạc loài không có gì trong tay – chỉ biết ngồi nhìn mưa rơi qua cửa kính.
Đến công ty, không smartphone, tôi làm việc như một nhân viên thời bao cấp: ghi chú bằng sổ tay, xem giờ bằng đồng hồ tường, gửi tài liệu qua email thay vì gửi Zalo.
Đỉnh điểm của cảm giác “lạc loài” là trong giờ nghỉ trưa. Sau khi ăn xong, mọi người ngồi vào bàn, đồng loạt rút điện thoại ra. Người xem TikTok bật cười ha hả, người nghe podcast, người cắm tai nghe xem phim. Không gian chung mà như mỗi người sống trong thế giới riêng. Còn tôi? Tôi ngồi… nhìn cây quạt quay.
Chữa nghiện điện thoại, ngày đầu tiên, không dễ. Nhưng cũng là lúc mình bắt đầu tỉnh ra: hóa ra mình đã lệ thuộc vào nó nhiều hơn mình tưởng.

Ngày 2: Bắt đầu chữa nghiện điện thoại bằng việc học sống chậm
Không có mạng xã hội, tôi bỗng có thừa ra 3 – 4 tiếng mỗi ngày. Bạn không tin à? Thử mà xem! Tôi pha trà và ngồi đọc cuốn sách “Nhà giả kim” mà mình mua từ năm… chưa kịp đọc. Bữa cơm trưa, tôi tự nấu đơn giản: trứng chiên, canh rau muống, cà muối. Bình thường sẽ chụp story, ghi dòng cap sâu sắc như “simple is best”, nhưng giờ thì… chỉ ngồi ăn thôi.
Chiều đến, tôi đi bộ ra tiệm tạp hóa đầu hẻm mua vài thứ, chào cô bán hàng quen mặt mà lâu rồi chưa nói chuyện. Cảm giác thân quen, như được “trả về mặt đất” sau thời gian sống trên mây với màn hình. Hóa ra thời gian không thiếu chỉ là bị “đốt” vào màn hình.
Ngày 3: Giao tiếp kiểu xưa – bất ngờ dễ thương
Hôm nay tôi quyết định không dùng Zalo hay email công việc, thay vào đó gọi điện trực tiếp từ điện thoại bàn của công ty. Nghe giọng thật của đồng nghiệp, tiếng cười và cả sự ngập ngừng… khiến mọi thứ trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Cảm xúc truyền qua giọng nói chân thực hơn emoji gấp nhiều lần.
Tối đến, tôi lấy giấy viết thư tay cho mẹ ở quê. Mẹ thích thư tay lắm, vì bảo “có thể giữ lại, đọc nhiều lần.” Tôi cũng thấy vui khi từng chữ hiện ra, nắn nót trên trang giấy. Bao lâu rồi tôi không viết một lá thư?
Ngày 4: Gặp lại chính mình – thành quả đầu tiên của việc chữa nghiện điện thoại
Tôi dành cả buổi sáng để đi dạo quanh hồ gần nhà. Không tai nghe, không nhạc, không điện thoại. Lúc đầu thấy trống trải kinh khủng, nhưng chỉ 10 phút sau, tôi bắt đầu để ý những điều xung quanh: tiếng gió, tiếng lá, tiếng trẻ con chơi cầu trượt…
Về nhà, tôi lấy giấy ra viết nhật ký, một thói quen từng gắn bó hồi cấp ba. Viết ra những gì mình nghĩ, những cảm xúc hỗn độn, không cần lượt like, chỉ là cho chính mình. Tôi nhận ra: bình yên không ở đâu xa, nó nằm ngoài chiếc điện thoại.
Ngày 5: Cám dỗ lớn nhất – và bài học về sự kiên định
Đi uống café với bạn, tôi như người ngoài cuộc. Bạn tôi cười rũ rượi vì một clip TikTok nào đó. Mọi người đưa nhau xem, còn tôi chỉ mỉm cười. Lúc về, tôi thấy mình nhớ điện thoại kinh khủng. Tôi thèm được chạm vào màn hình, được “cập nhật”.
Tôi đứng trước ngăn tủ rất lâu. Nhưng cuối cùng, tôi đóng lại. Có cái gì đó trong tôi đã thay đổi. Tôi muốn biết – liệu mình có thể thắng chính mình hay không.

Ngày 6: Sự trống vắng hóa ra là món quà
Không bị gián đoạn bởi chuông báo hay tin nhắn, tôi dọn lại căn phòng nhỏ. Trong ngăn kéo, tôi tìm được chiếc USB cũ chứa ảnh hồi đại học – những khoảnh khắc tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ quên, nhưng đã gần như bị cuộc sống vội vã “xóa nhòa”.
Tôi in một tấm ảnh ra, dán lên tường. Rồi mở radio và nghe một chương trình tâm sự đêm khuya. Bất giác tôi thấy lòng nhẹ tênh. Có những thứ đẹp đẽ chỉ hiện ra khi mình tắt đi những âm thanh ồn ào.
Ngày 7: Khi điện thoại không còn điều khiển được mình nữa
Ngày cuối cùng tôi bật điện thoại lên hàng loạt thông báo đổ về. Nhưng không còn cảm giác nôn nóng như trước. Tôi bình thản xem qua, rồi tắt đi. Không còn lướt vô thức. Tôi đã học được cách kiểm soát chính mình, không để cái điện thoại nhỏ bé ấy dẫn dắt tâm trí mỗi ngày. Tôi không anti công nghệ. Tôi chỉ không muốn sống bằng một cái máy.
Chữa nghiện điện thoại – không phải bỏ, mà là biết dừng
Chữa nghiện điện thoại không có nghĩa là từ bỏ smartphone. Mà là học cách dùng nó có ý thức, chọn lúc kết nối và chọn lúc ngắt để sống thật hơn.
Nếu bạn đang cảm thấy mất tập trung, thiếu năng lượng, dễ stress, hay luôn thấy “bận” mà chẳng hiểu vì sao hãy thử 1 ngày không smartphone, rồi tăng lên 3, rồi 7. Có thể bạn sẽ ngạc nhiên vì thấy cuộc sống… nhẹ hơn, và chính mình cũng thật hơn.