Hành trình tìm kiếm ý nghĩa thực sự của lời chúc đã bắt đầu. Không giống như những người trước đó, cậu bé không chỉ nhìn vào số tiền ít ỏi còn sót lại; mà còn dừng lại để đọc dòng chữ nhỏ bên trong. Chính từ khoảnh khắc đó, cậu chợt hiểu ra rằng: “Đứng vào vị trí của cha” không nhất thiết phải là trở thành một giám đốc giàu có”; mà quan trọng hơn, đó là trở thành một người có ý chí; biết trân trọng công sức lao động và luôn nỗ lực vươn lên.
- Lòng trung thực – Bài học từ cuốn vở và cây bút
- Lời tiên tri của thần đồng Ấn Độ về trận động đất Myanmar ứng nghiệm
- Con người và thiên nhiên: đua thuyền rồng và sự tôn kính Thần linh
Xem nhanh
Khởi đầu đầy kiêu hãnh
Tết đến, chiếc bao lì xì đỏ thắm với họa tiết rồng vàng kiêu hãnh; nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của một vị giám đốc giàu có. Bề mặt bóng loáng của nó phản chiếu ánh đèn lung linh, càng làm nổi bật vẻ sang trọng. Vị giám đốc mỉm cười hài lòng, cẩn thận đặt vào trong một tờ 100 đô la; kèm theo một lời chúc được viết nắn nót trên mảnh giấy nhỏ:
- “Chúc con trưởng thành, hãy là một người có thể đứng vào vị trí của cha trong tương lai.”
Bao lì xì phấn khởi lắm! Nó nghĩ:
- “Ôi trời! Được một đại gia như này trao tay, mình đúng là bao lì xì số hưởng rồi! ”
Cú sốc đầu đời
Ngay sau đó, nó được trao cho cậu chủ đầu tiên – con trai vị giám đốc. Cậu bé hớn hở mở bao lì xì, thoáng liếc qua tờ 100 đô; rồi một cách thản nhiên, cậu bỏ ngay vào ví mà không chút suy nghĩ. Bao lì xì sững sờ:
- “Ủa? Chẳng lẽ mình không quan trọng sao?”
Chưa kịp phản ứng, nó đã bị nhét vội vào túi quần, chen chúc giữa những viên kẹo dở và vài tờ tiền lẻ nhàu nhĩ. Cảm giác vinh quang chưa kịp lan tỏa, bao lì xì đã phải đối diện với sự thật nghiệt ngã: người ta chỉ quan tâm đến thứ bên trong nó mà thôi.
Hành trình tìm kiếm chủ nhân không hồi kết
Không lâu sau, trong buổi gặp mặt bạn bè, cậu chủ tiện tay rút bao lì xì ra, thay tờ 100 đô bằng tờ 50 đô, rồi đưa lại cho một người bạn như một món quà đáp lễ. Bao lì xì chưa kịp định thần thì đã đổi chủ. Nó bắt đầu lo lắng:
- “Chẳng lẽ mình chỉ là một cái ví di động sao?”
Người chủ thứ hai – một chàng trai sành điệu – mở bao lì xì, gật gù:
- “Cũng ổn! Có thêm tiền cà phê bữa nay rồi!”
Không chần chừ, cậu ta rút ngay 50 đô để chi cho một buổi hẹn hò sang chảnh, sau đó, như một thói quen, nhét vào bao một tờ 500 nghìn đồng trước khi đưa nó cho cậu em họ.
Bao lì xì bắt đầu cảm thấy bất an: “Mình hình như đang mất giá thì phải…”
Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại. Nó tiếp tục bị chuyền qua tay người chủ thứ ba, thứ tư, thứ năm… Mỗi lần đổi chủ, số tiền bên trong lại giảm dần: từ 500 nghìn xuống 200 nghìn, rồi còn 50 nghìn. Nhưng điều khiến bao lì xì hụt hẫng nhất không phải là số tiền bị giảm, mà là chẳng ai buồn đọc lời chúc của vị giám đốc.
- “Mọi người chỉ quan tâm đến tiền thôi sao? Không ai thèm đọc lời chúc à? Mình đâu phải chỉ là cái ví mini chứ!”
Hành trình tìm kiếm đã thấy hy vọng
Đến khi nó rơi vào tay người chủ thứ sáu – một anh sinh viên nghèo, bao lì xì gần như mất hết hy vọng. Cậu ta mở ra, thở dài:
- “Chà, chỉ còn 10 nghìn, đủ ăn ổ bánh mì… Thôi thì còn hơn không!”
Cậu rút tờ tiền cuối cùng ra, rồi tiện tay nhét vào đó một tờ 2 nghìn đồng trước khi lì xì lại cho đứa em nhỏ nhà bên – con của một người bán nước mía. Cậu bé vui vẻ nhận bao lì xì. Khi mở ra, thay vì thất vọng vì số tiền ít ỏi, cậu bỗng chú ý đến tờ giấy nhỏ bên trong. Cậu đọc chậm rãi:
- “Chúc con trưởng thành, hãy là một người có thể đứng vào vị trí của cha trong tương lai.”
Cậu bé im lặng, suy nghĩ. Không giống như những người trước đây chỉ chăm chăm vào số tiền, cậu thực sự cảm nhận được ý nghĩa của lời chúc. Cậu quay sang cha mình – người đang vất vả pha nước mía cho khách – và chợt nhận ra rằng: “Đứng vào vị trí của cha không phải là trở thành một giám đốc, mà là trở thành một người biết nỗ lực, biết trân trọng công sức lao động và có ý chí vươn lên”.
Kết thúc và bài học còn mãi
Từ hôm đó, cậu bé càng chăm chỉ phụ giúp cha, học hành nghiêm túc hơn, với một ước mơ rằng một ngày nào đó, mình sẽ thành công theo cách của riêng mình. Bao lì xì xúc động đến rơi nước mắt, nó đã hiểu được rằng hành trình tìm kiếm chủ nhân của nó đã đạt được mục đích.
- “Cuối cùng cũng có người hiểu được giá trị thực sự của mình!”
Và thế là chuyến du ngoạn đầy gian truân của bao lì xì kết thúc, nhưng bài học mà nó để lại thì vẫn còn mãi.