Site icon MUC Women

Em bé mùa đông, hồi chuông thức tỉnh về mái ấm gia đình

em bé mùa đông

Giữa giá lạnh mùa đông, một ánh mắt nhỏ đang ngóng trông điều ấm áp mang tên gia đình. (Ảnh minh họa)

Một đứa trẻ đứng giữa mưa đông, đầu trần, chân lấm, không người che chở. Em bé mùa đông ấy như hiện thân của nỗi cô đơn lạnh buốt, của những tổn thương không lời. Hình ảnh ấy như vết cứa vào trái tim – nhắc ta về nỗi trống vắng từ những mái ấm gia đình tan vỡ.

Em bé mùa đông

Tác giả: Vũ Trung

Gặp em bé mùa đông

Mưa gió lạnh như đồng

Áo mỏng chân tay lấm

Đầu trần mũ nón không

Cha vừa đi lấy vợ

Mẹ vội kiếm tìm chồng

Mái ấm bung vụn vỡ

Mắt buồn nào ngóng trông?

Một đêm đông chạm vào lòng người – hình ảnh mất mát từ mái ấm gia đình

Khi mái ấm tan vỡ, những đứa trẻ trở thành người lang thang trong chính tuổi thơ của mình. (Ảnh minh họa)

Tôi gặp em – một đứa trẻ – vào một đêm mùa đông mưa gió. Gió buốt rít qua từng mái hiên, hạt mưa đâm thẳng vào da thịt như kim nhọn. Và giữa khung cảnh ấy, một em bé xuất hiện – áo mỏng, chân tay lấm bẩn, đầu trần không mũ nón. Em không khóc, chỉ lặng lẽ đứng đó như một nhành cỏ dại bị quên lãng giữa chợ đời.

Hình ảnh ấy khiến tôi thảng thốt. Trong khoảnh khắc, mọi ồn ào ngoài phố chợ đều như ngưng đọng lại. Tôi chỉ còn thấy một đứa trẻ nhỏ, đang run lên vì lạnh. Nhưng dường như, cái rét đang xiết chặt thân em lại chẳng buốt bằng cái lạnh trong tâm hồn – nơi không còn bóng dáng cha, chẳng còn vòng tay mẹ. Một mái ấm gia đình đã không còn hiện diện trong cuộc đời em.

Mái ấm gia đình tan vỡ – nỗi cô độc không lời của trẻ nhỏ

 “Cha vừa đi lấy vợ

Mẹ vội kiếm tìm chồng

Mái ấm bung vụn vỡ…”

Ba câu thơ ngắn gọn, nhưng đủ sức xé toang lồng ngực người đọc. Em bé ấy – đáng lẽ giờ này đang say giấc trong chiếc chăn mềm, được mẹ ru bằng tiếng hát, được cha xoa đầu mỗi tối – lại đứng đây, một mình giữa trời mưa lạnh.

Cha mẹ em không còn là một. Mỗi người đi tìm hạnh phúc riêng, để lại phía sau một đứa trẻ chưa kịp lớn. Mái ấm gia đình tan vỡ – không chỉ là sự kết thúc của một cuộc hôn nhân – mà còn là khởi đầu của những vết thương tinh thần không dễ lành lại trong con trẻ.

Câu hỏi lay động lương tri – ai gìn giữ mái ấm gia đình?

“Mắt buồn nào ngóng trông?”

Câu thơ cuối là một dấu hỏi khắc khoải. Em bé đang ngóng trông ai? Là người cha đã chọn một mái nhà khác? Là người mẹ cũng đang mải miết xây lại cuộc đời riêng? Hay chính người viết – tôi – đang ngóng trông điều gì đó từ xã hội, từ chính mỗi người lớn chúng ta?

Câu hỏi như một hồi chuông – nhẹ nhàng mà đau đáu. Nó không chỉ dành cho riêng một gia đình, mà dành cho tất cả chúng ta – những người lớn, đang sống, đang yêu, đang chọn lựa… để suy ngẫm lại về trách nhiệm gìn giữ mái ấm gia đình trong hành trình sống của chính mình.

Mái ấm gia đình giữa xã hội hiện đại – tiếng chuông cần thức tỉnh

Mái ấm gia đình – không chỉ là nơi để sống, mà là nơi để yêu thương và được trở về. (Ảnh minh họa)

Xã hội ngày càng văn minh. Con người ngày càng biết đòi hỏi “quyền được hạnh phúc”. Nhưng giữa những lý tưởng và lý lẽ ấy, có bao đứa trẻ đang lặng lẽ lớn lên trong thiếu thốn yêu thương? Có bao mái ấm gia đình đang rạn vỡ mà không ai thật sự nghĩ đến trái tim non nớt của con mình?

Bài thơ “Em bé mùa đông” không nhằm phán xét ai. Nhưng nó gióng lên một tiếng nói cần thiết – rằng hôn nhân không chỉ là câu chuyện tình cảm của hai người lớn, mà là trách nhiệm, là sự cam kết, là mái ấm gia đình – nơi che chở cho những sinh linh vô tội.

Trở về với giá trị truyền thống – tái dựng lại mái ấm gia đình đúng nghĩa

Một đứa trẻ cần điều gì nhất? Không phải vật chất dư thừa, không phải một gia đình danh giá… mà là một nơi gọi là “nhà”, nơi có cha có mẹ cùng nhau chở che, dìu dắt.

Xã hội chỉ có thể yên ổn khi những tế bào nhỏ nhất – mái ấm gia đình – được giữ gìn và vun vén. Và chính chúng ta, những người đang làm cha làm mẹ, đang sống trong một mái nhà, cần tự hỏi mình: “Liệu chúng ta đã thực sự sống vì con, vì mái ấm, hay chỉ sống cho riêng mình?”

Gìn giữ mái ấm gia đình là giữ lấy gốc rễ của nhân sinh

“Em bé mùa đông” là một bài thơ nhỏ, nhưng chứa đựng một thông điệp lớn. Không cần cao siêu, không cần lý luận, chỉ cần một hình ảnh – em bé đầu trần giữa mưa – cũng đủ để lay động tâm hồn người đọc. Xin hãy sống chậm lại, nhìn sâu vào ánh mắt con trẻ, để hiểu rằng: hạnh phúc của người lớn đôi khi phải lùi lại một bước, nhường chỗ cho sự bình yên của những đứa con. Và cũng chỉ khi ấy, chúng ta mới thực sự gìn giữ được những giá trị thiêng liêng nhất của đời sống: Mái ấm gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về.